Mẹ tôi là một người rất tôn trọng người khác, luôn đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ cho họ, nên bà rất được láng giềng tôn trọng, ai có mâu thuẫn gì cũng tới nhờ bà phân xử, mẹ tôi khi ấy cũng nhiệt tình hòa giải.
Mẹ thường hay dạy chúng tôi rằng: “Khi vào nhà người ta, chủ nhân không mời thì không được tùy tiện bước vào phòng ngủ nhà họ, cũng không tùy tiện ngồi lên giường. Cho người ta mượn cái kéo, thì không được hướng mũi nhọn về phía người ta. Ăn cơm thì không phải lúc nào cũng gắp món mình thích, khi đóng cửa thấy phía sau còn người thì phải đứng vịn cửa cho họ”.
Những điều mẹ tôi dạy bảo thực ra chính là dạy chúng tôi biết tôn trọng người khác, thông cảm và thấu hiểu cho họ, điều này đối với cuộc sống đời người là vô cùng quan trọng.
Bạch Cư Dị khi nói về đạo đối nhân xử thế, đơn giản mà rằng: “Dĩ tâm độ tâm, dĩ thân quan thân”, bản thân mình nếu muốn được người khác coi trọng thì phải biết tôn trọng người khác.
Một người biết dụng tâm đối đãi với người khác, dụng tâm xử lý từng chuyện, lấy đức phục người, ắt sẽ được sự tôn trọng từ người khác.
Tuân thủ lời giáo dưỡng này như một lời nhắc nhở chính mình, tạo thành thói quen, như cây cỏ mỗi ngày mỗi tưới, như con người phải thở, tay chân phải cử động.