Một chiếc xe du lịch sang trọng dừng lại. Một người phụ nữ đứng tuổi vội vàng bước xuống dúi vào tay bà cụ những tờ giấy bạc và chiếc áo len mà bà đang mặc trên người với đôi mắt rưng rưng rồi vội vã lên xe để tránh né chiếc ống kính của tôi đang chuẩn bị ghi lại hình ảnh đẹp.
Mấy ngày nay trời trở lạnh bất thường. Mọi sinh hoạt vốn tất bật của thành phố Cần Thơ chậm lại để chạy trốn bầu không khí rét buốt. Quán xá mở cửa chậm hơn; nhân viên công sở đến cơ quan muộn hơn; những bác tài xe ôm honda ra bến vắng hơn… Vậy mà ở một ngã tư đường phố, một cụ bà bán rau cải vẫn có mặt rất đúng giờ với đôi quang gánh đã lên màu xin xỉn cùng thời gian vì đã theo bà rong ruổi hàng chục năm qua.
Trên đôi quang gánh ấy vẫn là những bó rau, trái mướp, trái cà, củ khoai với giá bán chỉ năm, bày ngàn đồng. Trời lạnh xuyên thấu thịt da mà bà cụ chỉ mặc một chiếc áo ấm mỏng manh cũ mèm, cũ đến nỗi không còn có thể cũ thêm nữa. Bà kể mình bán hàng rong này đã trên 20 năm. Con cái nghèo quá không tiếp giúp được gì. Vậy là tự mưu sinh để không làm gánh nặng cho gia đình. Vậy là trời nắng hay mưa, kể cả lũ bão bà vẫn có mặt đều đặn tại ngã tư này để bán rau cải cho khách qua đường.
Một chiếc xe du lịch sang trọng dừng lại. Một người phụ nữ đứng tuổi vội vàng bước xuống dúi vào tay bà cụ những tờ giấy bạc và chiếc áo len mà bà đang mặc trên người với đôi mắt rưng rưng rồi vội vã lên xe để tránh né chiếc ống kính của tôi đang chuẩn bị ghi lại hình ảnh đẹp.
Ngay lập tức dòng xe cộ lưu thông cũng dừng lại và tiến đến bên bà cụ. Những bạn sinh viên nhanh chóng thu mua hết số rau cải trong quang gánh của bà với đôi mắt cảm thông; những tờ giấy bạc được “quyên góp” rất nhanh chóng từ bác tài xe taxi; xe ôm honda; chị bán xôi, dì quét rác… Bà cụ bất ngờ, ngơ ngác rồi bật khóc vì xúc động.
Bà khóc vì những tấm lòng thơm thảo đã đến với mình như một chuyện cổ tích có thật giữa mùa đông giá lạnh.