Giới hạn "Thời gian- là vô hình, con người là hữu hình, tiền bạc, vật chất chỉ là phù du"
Tiền hết lại làm ra được, thời gian đã qua đi thì không lấy lại được.. không quay thời gian ngược lại được, đó là cái lý sống ở đời!! ..
Con cái cũng vậy.. cứ vô tư mặc thời gian đang dần lấy đi nét thanh xuân của Cha Mẹ.. cứ ham vui bạn bè, cứ chật vật lo cho đời sống cơm áo gạo tiền.. quên mất ở nhà bố mẹ đang dần già đi.. từng giây từng phút..
Con cái, khi đang ở trong gia đình, chẳng quan tâm Cha Mẹ như thế nào, nhưng khi đi xa mới thấu, mới thấm được chữ "Không đâu hơn gia đình".
Lúc chưa lấy chồng, lấy vợ, phải làm sao lo cho Cha Mẹ, rồi khi lập gia đình rồi, ta phải lo chuyện của gia đình nhỏ nữa, thời gian đâu nhiều mà chăm sóc trọn vẹn cho cha mẹ?
Đêm qua, tình cờ nghe được một câu chuyện trên đài phát thanh khiến tôi giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp Cha Mẹ mình bao nhiêu lần nữa?
Có người mỗi năm chỉ về thăm Cha Mẹ được một lần. Nếu Cha Mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, Cha Mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần, thậm chí 1 năm, 1 tháng, 1 tuần, 1 ngày gặp mặt Cha Mẹ. Khoảng thời gian Cha Mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm Cha Mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được Cha Mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua…
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà Cha Mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với Cha Mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên Cha Mẹ mình.
Đời này ta sẽ còn được gặp Cha Mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm Cha Mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần Cha Mẹ được vài lần trong năm. Thậm chí 1 cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho Cha Mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong rất tán thành đồng ý vì: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
Có một câu chuyện thế này: Có Cô giáo đã đưa ra hàng loạt các câu hỏi về sự quan tâm của con cái dành cho Cha Mẹ. Câu hỏi đầu tiên và cũng là dễ nhất: “Bạn có tin rằng mình yêu Cha Mẹ không?”. Ngay lập tức, cả hội trường nhốn nháo: “Tất nhiên là có. Không yêu họ thì còn yêu ai, hỏi gì kỳ vậy”. Câu hỏi tiếp theo: “Bạn đã làm những gì để thể hiện tình yêu đó?”. Hàng loạt cánh tay giơ lên: Ờ thì dịp lễ tết mua hoa, mua quà tặng, rồi về thăm, rồi chia sẻ, tâm sự, thi thoảng đỡ đần việc nhà, việc cửa… Có người thì chia sẻ thành thật: “Tôi ở xa nhà nên thường xuyên gửi tiền về, hỏi xem ông bà thích gì thì mình mua cho, rồi thuê ôsin để phục vụ, hàn huyên cho ông bà đỡ buồn”… Câu hỏi sau đó: “Bao nhiêu người nhớ đến sinh nhật của Cha Mẹ và tặng quà, hoặc những lời chúc tốt đẹp?”. Số cánh tay lần này đã ít đi. Câu hỏi kế tiếp: “Bao nhiêu người biết đến ngày cưới của Cha Mẹ, và giúp Cha Mẹ tổ chức lễ kỷ niệm?”. Nhiều người đã lắc đầu, số cánh tay giảm hẳn. Một câu hỏi tiếp: “Bao nhiêu người hay tâm sự với Cha Mẹ, biết đến niềm đam mê, sở thích khi bé của Cha Mẹ, và thông cảm nếu họ chưa thực hiện được?”.
Chỉ còn vài cánh tay sót lại. Câu hỏi cuối cùng: “Bạn đã bao giờ ôm Cha Mẹ, và nói rằng con yêu Cha Mẹ, xin lỗi về những điều đã sai, và cảm ơn vì tất cả những gì họ đã làm cho bạn?”. Không còn cánh tay nào, tất cả đều im lặng.
Có phải tất cả chúng ta ai cũng đều yêu Cha Mẹ của mình nhưng để nói cho Cha Mẹ biết rằng con yêu Cha Mẹ thì dường như quá khó khăn.
Cuộc sống dẫu khó khăn thế nào ta vẫn luôn có gia đình bên cạnh, dù cả thế giới quay lưng với ta, thì gia đình chẳng bao giờ làm thế..
... Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại những việc làm của ta.
... Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên tất cả, nghĩ tới Cha Mẹ vẫn đang đong đầy yêu thương.
... Chỉ một giây thôi... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại ta tìm Mẹ nơi đâu?
... Chỉ một giây thôi...nghĩ đến Cha một lần, dấu vết chân chim vẫn đang từng ngày mong ta
Mong rằng tất cả chúng ta nên quý trọng từng phút giây bên gia đình, bên Cha Mẹ nhé ..