Nửa đêm, máy lạnh chạy dìu dịu, con trở mình rồi ôm quàng lấy cổ ba, chân gác ngang bụng. Con ú ớ, "ba ơi con nhớ mẹ".
Từ ngày con về nhà ba để gần trường học, con ăn uống tốt, ngủ ngon, đúng giờ. Con học Tiếng Anh với tất cả niềm đam mê, để theo kịp các bạn đã giao tiếp bằng ngoại ngữ - nơi mà ở trường công, con chưa từng được học. Cô giáo bảo sự tiến bộ của con về ngoại ngữ thật đáng ngạc nhiên. Ngạc nhiên làm sao, con trai của ba đã có thể khá hơn về ngoại ngữ, ít nhất là như vậy.
Ba ơi, con nhớ mẹ. Ảnh minh họa
Cứ đúng 6h15 sáng là con dậy, để đánh răng, rửa mặt, mặc áo quần, tranh thủ đọc truyện, và chờ đợi xe nhà trường. Tối 21h là con lên giường và ngủ tới sáng. Cứ lặp lại hành trình vậy, 1 tháng qua, da dẻ con hồng hào hơn, con ngủ sâu giấc hơn, tính tình điềm tĩnh hơn.
Con khoe con học giỏi toán nhất lớp, học tiếng Việt cũng rất tốt, chỉ tiếng Anh là có vấn đề thôi. Ngày đầu đến lớp mới, các bạn nói với nhau bằng ngoại ngữ, con mất tự tin hẳn, về nhà kêu chán học. Ba cũng hoang mang. Nhưng nghĩ thấy suốt quá trình nhiều năm, khả năng tiếp cận tri thức và cái mới của con khá ổn, nên ngoại ngữ chỉ là vấn đề chưa được học.
Ba đã nhờ cô giáo bồi dưỡng "tới tấp", học thêm 4 buổi tối 1 tuần, cộng với 8 tiết học ngoại ngữ mỗi tuần trên lớp. Thấy con đã tự tin hơn, thấy con đã khá hơn, thấy đã nhập cuộc với lớp với trường hơn, thấy đã vui tươi và tự tin trở lại. Dẫu biết rằng, ba đã làm một việc trái với ý muốn của mình, là con càng ít "bị" học thì càng tốt, ít quan tâm để ý đến mấy vụ sách vở thì càng tốt nhưng nghĩ con bơ vơ và hoang mang trước ngoại ngữ của các bạn, ba thấy sợ hãi và xót xa như chính mình bị bỏ rơi. Lạy trời, và cám ơn con, con đã làm được một việc thật tốt.
Ông bà nội và cô út, mang theo cả em nhỏ ra chăm con, con chưa về mẹ hai tuần. Mẹ cũng bận, đến nỗi mẹ con cũng ít gọi nhau. Hôm qua, và sáng nay, con nhắc lại, ba ơi tối nay con về mẹ nhé, con nhớ mẹ.
Ba nghẹn đắng cổ họng, xót thương con và uất nghẹn với mình.
Gia đình, có những lỗi lầm của người lớn, có những sai lầm không bao giờ có thể sửa chữa được nữa. Nhưng, những khoảng khắc như của con ba đã trải qua, lỗi lầm của người lớn càng lở loét. Bởi lẽ, con cái, dù bất luận thế nào, không là nguyên nhân gây ra lỗi lầm.
Nhưng, ba đã đi cuối chân trời góc bể, đã gan góc đứng lên từ tro bụi, đã lầm lũi với kiếp nhân sinh quá đỗi nhọc nhằn, một ngày kia chợt thấy mình nặng trĩu. Và bất lực. Cho một kiếp sống mới sinh ra đời đã chịu những nỗi đau chia cắt dày xéo.
Gia đình ta con ạ, bình đã vỡ và chuột cũng đã chết. Chỉ thật tiếc cho con, thật thương cho con, thật căm giận cuộc đời.
Này những cặp vợ chồng đang đứng trước bờ vực chia ly, hãy đọc:
" - Nín đi em! Em khản giọng khóc gào
Chị mếu máo, đầm đìa nước mắt
Những bố mẹ bên bờ chia cắt
Phút giây thôi, hãy nghe tiếng con mình!"
(Hai chị em / Thơ Vương Trọng)
Hà Phong