Bạn biết không? Có một nơi luôn đón bước chân bạn trở về dù cả thế giới có ngoảnh mặt, đó là nhà. Có một người luôn yêu thương bạn vô điều kiện, đó là mẹ. Có một người luôn chở che bạn âm thầm, đó là cha. Và như thế, ai cũng có một nơi để về. Chỉ cần bạn có đủ dũng khí, đủ can đảm để từ bỏ và bắt đầu lại, vì bạn còn nợ cha mẹ cả một đời sống tử tế và tròn vẹn.
Càng về gần cuối năm, con người càng hướng lòng mình về gia đình hơn hết thảy. Vì đi bất kể nơi đâu, đến bất kể chân trời nào, làm bất kể công việc gì, gia đình vẫn sẽ là động lực to lớn nhất để chúng ta tiếp thêm nghị lực sống cho mình. Những sợi dây liên kết chúng ta với gia đình có thể đến từ bất chợt một hình ảnh, một bản nhạc hay một món ăn nào đó trên đường phố ta đi. Nó giống như thứ keo vô hình gắn kết mọi thành viên lại với nhau, dù có đi qua bao nhiêu đổi thay của cuộc đời, trải qua vô vàn những biến cố.
Như tôi, mỗi dịp cuối năm, khi chạy xe trên phố, bất chợt từ khung cửa nào đó vang lên giọng hát của Chế Linh, tôi lại thấy nhớ những ngày giáp Tết ở nhà da diết. Tôi nhớ cái dáng bố ngồi nhóm lửa chuẩn bị một nồi nước lớn để luộc bánh chưng, nhớ dáng người nhỏ bé của mẹ tất tả chuẩn bị cỗ Tết. Ngày xưa – còn trẻ, chẳng thích đón Giao Thừa ở nhà, chẳng thích ăn những món cỗ bao năm như một, chỉ muốn ra đường, chỉ muốn rong chơi.
Vậy mà khi đã xa nhà, khi đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, bước trên đường phố nhộn nhịp cuối năm, lòng chỉ nao nao nhớ về những ngày tháng cũ, chỉ ao ước được ngồi cạnh bố mẹ trong khoảnh khắc đón Giao Thừa, để trong tiếng pháo hoa nổ giòn, nghe vang vang những giai điệu buồn của Chế Linh từ cái đài cát sét cũ rồi cụng ly với bố, nhâm nhi miếng bánh chưng dẻo thơm mẹ làm. Xa nhà rồi mới biết, cái Tết bình yên nhất là cái Tết ở nơi – mình – thuộc – về – cả – tâm – hồn.
Tuổi xuân là để hoài niệm. Tình cảm là để lãng quên. Thế gian mọi sự vô thường, chỉ tình thân là bất biến, trường tồn mà thôi. Nên bạn ạ, hãy tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi ấy bên gia đình, hãy về nhà nhiều hơn để ăn những bữa cơm mẹ nấu, ngồi với cha nghe những tâm sự cuộc đời và đừng bao giờ quên – khi tuyệt vọng nhất: Nhà là nơi ra đi để trở về.